Bi kịch mang tên… “Anh-senal”

Vậy là rốt cuộc, Chelsea vẫn vô địch Premier League, bất chấp sự bám đuổi của Arsenal. Vậy là thêm 1 mùa nữa, khát vọng của thầy trò Arsene Wenger chỉ dừng lại ở các Cúp, nhưng là Cúp “bèo” cỡ như FA Cup. Nguyên nhân lý giải không ít, song rõ ràng chẳng thể bác bỏ trách nhiệm của các “Pháo thủ” người Anh.

ars

Quá nhiều “bệnh nhân người Anh”

Do Arsenal phải góp mặt ở 4 giải, từ Champions League đến Premier League, FA Cup và League Cup, nên HLV Arsene Wenger chủ trương “xoay tua” cầu thủ là điều không khó hiểu. Tuy nhiên, thực trạng ấy vẫn không thể ngăn cản các trụ cột như Per Mertesacker và Alexis Sanchez chạm mốc 30 trận ở Premier League chỉ sau 35 vòng đấu, hoặc Laurent Koscielny, Nacho Monreal cùng Santi Cazorla đều đã vượt ngưỡng 20 trận từ lâu. Các thông số đó phản ánh rõ tầm quan trọng của những trụ cột này với đội bóng, khiến “Giáo sư” buộc phải sử dụng họ, nếu muốn Arsenal trèo cao trên bảng xếp hạng của Premier League.

So với các ngoại binh nêu trên, số lần thi đấu của các cầu thủ Anh tại Premier League khá khiêm tốn. Danny Welbeck dẫn đầu với 18 lần đá chính, nhưng chủ yếu phải chơi lệch sang cánh, thay vì vị trí tiền đạo sở trường. Calum Chambers và Alex Oxlade-Chamberlain kém anh 1 trận, kế đó là Kieran Gibbs. Jack Wilshere vỏn vẹn đá chính có 7 lần, nếu tính thêm số lần vào thay người thì được 10. Theo Walcott ngược lại: đá chính 3 lần, và 7 lần được dùng như một dự bị. Vài cầu thủ Anh khác cũng được tạo cơ hội khoác áo Arsenal ở Premier League mùa này, song không đáng nhắc tới do vẫn còn thuộc diện tiềm năng.

Tuy nhiên, vấn đề dừng lại ở đây thì chẳng có gì đáng bàn. Ngặt nỗi, những cầu thủ Anh như Welbeck, Chambers, Oxlade-Chamberlain Gibbs, Wilshere hoặc Walcott đều từng được chính Wenger thừa nhận là bộ khung của Arsenal trong chiến lược dài hơi, nên số trận khiêm tốn của họ thật ra chẳng phải do tác động của chính sách “xoay tua”, mà chủ yếu là do chấn thương. Tình hình thậm chí nghiêm trọng tới mức mới đây, Wenger phải tuyên bố Wilshere chỉ có thể phát triển hết tiềm năng nếu không chấn thương dai dẳng trong vài năm tới.

Nói cách khác là ở mùa này, không phải Wenger phụ lòng người Anh, mà chính các cầu thủ bản xứ đã phụ ông. Hậu quả là Arsenal buộc phải chia tay Champions League quá sớm và buông bỏ giấc mộng vô địch Premier League trước 4 vòng cuối. Đây không phải là nhận định thiếu cơ sở, vì trong một lần trò chuyện trên Perform cách nay vài tuần, cựu danh thủ Robert Pires từng thừa nhận Arsenal đủ sức vô địch Premier League mùa này. Tuy nhiên, thành viên của đội bóng bất khả chiến bại mùa 2003/04 cũng sớm dự báo các “Pháo thủ” sẽ không thể lật đổ được Chelsea đang ở ngôi đầu.

Vuột mất cơ hội vô địch Premier League

Vì để chiến thắng ở giải VĐQG, Arsenal có thể không hạ được những đối thủ trực tiếp như Chelsea, Man City hoặc Man Utd, nhưng điều quan trọng là họ phải tránh sảy chân trước các đối thủ yếu. Tuy nhiên, các học trò của Arsene Wenger rõ ràng không làm được điều đó. Pires khẳng định: “Các CĐV Arsenal ắt hẳn đang cảm thấy bực bội, vì cứ mỗi lần sắp chạm tay vào ngôi vô địch Premier League, đội nhà thường sảy chân. Nguyên nhân là do khi gặp các đội yếu, đôi khi họ để mất điểm rất đáng tiếc”.

Điều trớ trêu là ở những lần Arsenal sảy chân như thế, không khó nhận ra ảnh hưởng từ các “bệnh nhân người Anh”. Chẳng hạn như khi bị Leicester chia điểm hồi đầu mùa, Wenger không thể sử dụng cả Walcott lẫn Gibbs, hoặc lúc để Hull có điểm rời Emirates, Chambers đang bị treo giò, còn Walcott chấn thương. Trong thất bại tại Stoke hồi cuối năm, Wenger không có sự phục vụ của cả Wilshere lẫn Walcott, tương tự cú sốc tại Southampton ngày đầu năm không có Wilshere và Welbeck.

Nếu không có họ ở các trận đấu lớn với Chelsea hoặc Man City, Wenger có lẽ không tiếc nuối vì xét về thực lực, Arsenal chưa chắc hạ nổi các đội mạnh này ngay cả khi dùng toàn lực. Nhưng trước các đối thủ yếu, mất 1 người đồng nghĩa với mất 1 quân bài tẩy để xoay chuyển cục diện. Đấy là chưa kể có lúc, những mất mát như thế còn buộc “Giáo sư” phải thay đổi cả hệ thống thi đấu như sơ đồ 4-3-3 xuất hiện tại derby London thua Tottenham đầu tháng 2 do vắng Welbeck, Wilshere cùng OxladeChamberlain

Nhưng nếu bi kịch “Anh-senal” ở Premier League còn cần quan sát kỹ trong thời gian dài mới nhận ra, thất bại của thầy trò Wenger tại Champions League dễ dàng bóc trần sự thật ấy. Bằng chứng là ở trận thua Monaco 1-3 tại lượt đi, Arsenal tìm lại ánh sáng cuối đường hầm trong phút bù giờ cuối trận nhờ công cầu thủ dự bị OxladeChamberlain. Sở dĩ OxladeChamberlain phải sắm vai dự bị ở trận đó là vì vừa dính chấn thương tới mức tưởng chừng anh không thể ra sân. Bi kịch của Wenger chính là ở đây, vì những người như OxladeChamberlain càng giàu tài năng, thiệt thòi của Arsenal càng lớn. Vì nếu OxladeChamberlain và Wilshere đều được đá chính ở trận lượt về tại Pháp, Arsenal chưa hẳn bị loại do luật bàn thắng sân khách.

Cho rằng Wenger bị phản bội bởi các cầu thủ nội chính là vì vậy..

MINH CHÂU

Bình luận (0)