Họ đều chán, tầm thường và tồi tệ, trong kí ức của tôi là thế, là khi một số cầu thủ gặp tôi để kêu ca rằng họ phải đi bộ 50m mới được massage. Vài người trong số họ đã quen được massage ngay trong phòng khách sạn khi thi đấu cho CLB và họ cho rằng đội tuyển Anh cũng nên như vậy.
Năm 2010 đó, một số cầu thủ có cái tôi rất lớn và cư xử như trẻ con. Họ than vãn về mọi thứ. Tôi cũng từng như vậy và, như các cầu thủ Liverpool, chúng tôi phàn nàn rất nhiều. Mặc dù thế, có những điều thật không thể tin nổi ở trại Rustenburg.
Trong lòng, tôi nghĩ: “Chúng ta sắp có một trận đấu quan trọng trong 5 ngày tới và các anh lại đi lo lắng về chuyện phải đi bộ 50m mới được massage hay sao?” Tôi có thể nói toạc điều đó ra nhưng tôi không muốn có sự bất hòa giữa các cầu thủ. Vì thế, tôi để họ kêu ca và tôi lờ đi mọi chuyện. Tôi cũng không gặp HLV để nói về một vấn đề buồn cười như vậy. Tôi không muốn mình thêm bối rối.
Những trải nghiệm ở đội tuyển của tôi bắt đầu vào tháng 05/2000. Mặc dù trầm lặng và nhút nhát, tôi đã bị Tony Adams hét vào mặt, ở trong phòng thay đồ tại sân Wembley cũ: “Cậu đã sẵn sàng cho trận đấu này chưa?”
Máu tôi đông cứng. Cổ họng tôi khô lại. Tôi lẩm bẩm bằng giọng Liverpool: “Chúng ta đều có cả”. Đó là buổi ra mắt đội tuyển của tôi, một ngày sau khi tôi bước sang tuổi 20. Mười hai năm sau, tôi đã có trận đấu thứ 100 vào ngày 14/11/2012 ở Stockholm. Chúng tôi thua 2-4 và Zlatan Ibrahimovic ghi 4 bàn.
Trước trận đấu, khi được hỏi tôi cho mình bao nhiêu điểm ở đội tuyển, tôi nói “6 hay 7”. Tôi là người trung thực hơn là bi quan. Ngoài đội hình vô địch World Cup 1966, thử hỏi có cầu thủ Anh nào có thể tự cho mình 8 hay 9 điểm? Tôi muốn cho một số cầu thủ trong đội hình của Bobby Robson lọt vào bán kết Italia 1990 điểm 8. Nhưng không có ai cả.
Đội tuyển Anh thường được kỳ vọng rồi gây thất vọng. Họ luôn tự dằn vặt nhưng vẫn liên tục mắc lỗi. Cộng thêm nhiều quyết định sai lầm, tất cả chỉ toàn mang đến sự rối loạn và thất vọng.
Fabio Capello, một trong những HLV của đội tuyển Anh mà tôi rất thích, cũng nói rằng, ông ngạc nhiên khi thấy bản lĩnh kém cỏi của đội tuyển và tôi đã hy vọng ông ấy có thể làm được điều gì đó.
Rất nhiều cầu thủ sợ Capello và họ không thích những quy định của ông ấy. Tôi thì không bận tâm bởi vì tôi cảm thấy có sự gần gũi với ông ấy. Capello luôn giữ khoảng cách nhưng tôi ra sân hằng ngày và tin rằng tôi sẽ học hỏi được điều gì mới mẻ từ ông ấy. Ông ấy đã giành được rất nhiều thứ.
Ông ấy có một cách biểu lộ sự gắn bó với những cầu thủ xuất sắc nhất của ông ấy rất khó hiểu. Ông ấy không bao giờ nói ra. Thay vào đó, ông ấy đến gần và vỗ vai tôi. Một cái vỗ vai là cách Capello cho thấy rằng ông ấy đánh giá anh rất cao. Tôi biết điều này bởi vì ông ấy luôn xếp tôi trong đội hình. Nhưng tôi không rõ ông ấy có xem tôi là một thủ lĩnh hay không – hay vinh dự ấy được dành cho các cầu thủ mạnh mẽ như John Terry và Rio Ferdinand. Khuyết điểm duy nhất ở Capello là ông không bao giờ biểu lộ tình cảm của mình với cả đội bóng.
Jose Mourinho lại là bậc thầy trong việc khiến cả đội bóng yêu quý ông. Capello không làm được điều đó. Quãng thời gian chúng tôi ở Nam Phi trong dịp World Cup 2010, vì thế, giống như một trận chiến thực sự…
Không khí trong đội tuyển trước World Cup 2014 khá hơn rất nhiều. Mọi người đều cảm thấy thoải mái, hòa hợp, đoàn kết hơn và đó là nhờ vào một người: Roy Hodgson. Tôi có sự tôn trọng rất lớn với Roy. Ông ấy là một người rất tốt và trung thực. Dĩ nhiên, không phải mọi thứ đều hoàn hảo và có những điều thất vọng trên sân tập khi tôi cho rằng nó thiếu quyết liệt, thiếu nghiêm túc hay sự tập trung cần có. Một số buổi tập còn diễn ra quá chậm. Có thể vì cái nóng ở Brazil hay sự mệt mỏi sau một mùa giải kéo dài và di chuyển. Nhưng đó không phải là lời bào chữa ở World Cup…
Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng bởi vì những lý do rất, rất cá nhân. Tôi biết tôi sẽ không bao giờ góp mặt ở một giải đấu lớn nữa. Tất cả đã kết thúc. 6 giải đấu, 6 kịch bản thất vọng khác nhau. Trước khi quyết định chia tay đội tuyển, tôi đã nói chuyện với Jamie Redknapp, Gary McAllister, Jamie Carragher, Didi Hamann và David Beckham, tất cả họ đều là đồng đội cũ và tôi cần đến họ khi tôi muốn nghe những lời khuyên. HLV của Liverpool, Brendan Rodgers, nói rằng ông ấy sẽ điều chỉnh số trận để tôi thi đấu cho đội tuyển Anh nhưng tôi không muốn vậy. Ngay khi ông ấy nói như thế, tôi biết về cơ bản tôi đã quyết định chia tay đội tuyển.
Chỉ có một người không đồng ý với phản ứng bản năng của tôi. David Beckham rất quả quyết. Anh ấy nói: “Đừng có rút lui. Đừng có bỏ đội tuyển. Nếu cậu làm vậy, cậu có thể hối tiếc”. Tôi biết David rất nhớ đội tuyển khi Steve McClaren loại anh ấy sau World Cup 2006. Anh ấy đã nỗ lực để trở lại đội tuyển và kết thúc với 115 trận, nhiều hơn tôi một trận. Nhưng khi tôi nói chuyện cụ thể với Becks, anh ấy lắng nghe chăm chú. Tôi nói tôi lo sợ mình sẽ chỉ là một thành viên bình thường của đội bóng và anh ấy tỏ ra mềm mỏng hơn. Anh ấy nói anh ấy hiểu và tôn trọng quyết định của tôi.
Roy cũng rất hiểu và mối quan hệ của chúng tôi vẫn tốt đẹp. Chúng tôi liên lạc thường xuyên và tôi rất mừng khi FA (LĐBĐ Anh) đồng ý giữ ông ấy ở lại.
Tôi tin chắc Roy là người xuất sắc nhất để dẫn dắt đội tuyển Anh.
Mạnh Hào
Steven Gerrard ra mắt đội tuyển Anh ở trận gặp Ukraine vào ngày 31/05/2000. Hè năm đó, anh được gọi vào danh sách tham dự EURO 2000 nhưng chỉ vào thay người ở trận thắng Đức 1-0, trước khi Anh bị loại ở vòng bảng.
Ngày 21/07/2014, Gerrard thông báo chia tay đội tuyển. Anh đã chơi 114 trận (đứng thứ 3 sau Peter Shilton – 125 và David Beckham – 115), ghi 21 bàn thắng. Jordan Henderson đã mô tả Gerrard, rằng “có lẽ là cầu thủ xuất sắc nhất Anh mà tôi từng thấy, không chỉ là một cầu thủ mà còn là một thủ lĩnh và một người đội trưởng”.
My Story của Steven Gerrard (Phần 1): “Rôi và Benitez như lửa với nước”
My Story của Steven Gerrard (Phần 2): “Mourinho hiểu những lý do của tôi”