Nhà báo Nguyễn Nguyên: Nỗi đau tuổi 70

Ông Trần Bình Sự là HLV lớn tuổi nhất ở V.League. Kế hoạch của ông là đưa Đồng Nai trụ hạng thành công rồi sẽ giải nghệ ở tuổi 70. Ông đã tính rất kỹ và tin sẽ hoàn thành sứ mệnh cùng bóng đá Đồng Nai nhưng…

Thời hoàng kim của HLV Trần Bình Sự là dẫn dắt CA Hải Phòng vào bán kết năm 1991 và đoạt chức Á quân QG năm 1992 cùng lứa cầu thủ Hải Phòng chất lượng đóng góp nhiều cho ĐTQG. Cũng với những chiến tích đấy mà ông Sự được Tổng cục TDTT tin tưởng trao cho dẫn dắt ĐTVN dự SEA Games 1993 và VL World Cup 1994.

Dẫn dắt đội tuyển Việt Nam, ông Sự gặp những khó khăn nhất định bởi tình trạng “quân anh, quân tôi” thời bấy giờ. Một SEA Games và VL World Cup mà những ai “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Đó là năm ông Sự hy vọng cùng đội tuyển thu hoạch được chiến tích tại SEA Games 17 với phân nửa đội hình là “lính chiến” của ông ở CA Hải Phòng. Tuy nhiên ông Sự lại không ngờ SEA Games đấy có những cầu thủ muốn phá đội mà bằng chứng là chủ động đá để nhận thẻ đỏ rồi bỏ đội đi buôn đầu máy. SEA Games mà hành trình từ Singapore về của ĐTVN đầy ắp đầu máy Singapore mà vừa đến Tân Sơn Nhất đã có con buôn ra nhận hàng.

Câu chuyện đầu tuần: Nỗi đau tuổi 70Đó là lần đầu ông Sự ngậm ngùi và hiểu rất rõ nắm một ĐTQG cứ tưởng làm tốt chuyên môn là đội sẽ tốt nhưng không phải thế.

Năm 1994, ông Sự lại vấp một nỗi đau khác. Nỗi đau của một HLV “chơi dao đứt tay” mà thời đấy hầu như HLV nào cũng tìm cách bắt tay làm những cái tam giác để A thắng B, B thắng C, C thắng A hoặc 2 đội chơi 3 đi, 3 về.

Năm đấy CA Hải Phòng của ông Sự chơi với Lâm Đồng và nhiều đội khác. Theo đúng kế hoạch thì lượt về cũng là lượt áp chót, Lâm Đồng sẽ phải trả 3 điểm cho CA Hải Phòng như trong “hợp đồng”. Thế nhưng trận đấu đấy trên sân Phan Rang, ông Sự đã bị “bạn lừa” và cướp luôn 3 điểm, đẩy đội bóng của ông rớt hạng.
Ông Sự đau vì với lực của CA Hải Phòng khi ấy, nếu chơi sòng phẳng thì có thể vào Top 3 chứ không thể xuống hạng. Ông buộc phải làm tự kiểm với ngành và tất nhiên trong đấy ông không thể nào dám đặt bút viết rằng xuống hạng vì tin bạn hay vì “chơi dao”.

Đó là lần thứ hai ông cảm nhận được những cay đắng từ phía hậu trường trong một cuộc chơi mà có người dõng dạc tuyên bố là “đứa nào không ăn gian đứa đó ngu!”.

Cuộc đời HLV của ông Sự cứ bị đẩy đưa hết từ đội này sang đội khác và ở đâu người ta cũng trọng ông, bởi cái tài nắm bắt thời cuộc lẫn mối quan hệ của một người từng trải có thể lèo lái đội yếu thành mạnh hoặc từ trung bình trở nên có thành tích cao.

Về Đồng Nai, ông thuyết phục được những lãnh đạo khó tính ở đội bóng bị xem là có cái sân rất đẹp từng tổ chức SKADA nhưng lại thiếu hình bóng đội nhà ở đỉnh cao. Ông đưa Đồng Nai thăng hoa có chỗ đứng ở V.League rồi sau đó là “hoàn thành nhiệm vụ” sớm ở mùa 2014. Cũng chính vì thành tích về đích sớm vẻ vang đấy mà nửa đội hình Đồng Nai hồi đó nhúng chàm, vừa đá vừa đánh (độ) để tăng thu nhập vì quá rủng rỉnh điểm.

Vụ án của các cầu thủ làm ông đau đầu không phải vì Đồng Nai mất nhiều cầu thủ giỏi mà vì niềm tin của một người thầy từng trải không ngờ bị các cầu thủ mình bán đứng.

Năm nay (2015), năm mà khi chia sẻ với báo chí, ông hay mệt mỏi nói về việc người ngồi ghế nóng đã sang tuổi 70 mà tối đến cứ quanh quẩn với nhà tập thể cùng đội bóng hoặc khách sạn và cứ xoay quanh những con tính, những sơ đồ…

Ông đã bộc bạch khả năng giải nghệ nhưng lộ trình của ông là Đồng Nai một lần nữa trụ hạng vẻ vang để ngày về của ông là hào quang và lịch sử sẽ ghi nhận tướng Sự nắm đội bóng nghèo nhất nhưng luôn chạm đích ngoạn mục.

Ông lên kế hoạch rất kỹ để đánh bại HA.GL trên sân nhà. Ông tin vào những con át chủ bài gồm nội binh, ngoại binh và cả cầu thủ nhập tịch với niềm tin sẽ thắng HA.GL bằng chuyên môn.

Và trận đấu cuộc đời của ông lại là trận chiến với một HLV còn nhỏ tuổi hơn con mình rất nhiều vừa bị bắt lên thay thầy Tây. Ông rào hết mọi phương án nhưng rồi cuối cùng thì đội ông lại thua bởi những tình huống bóng chết. Khi Nsi bị đốn ngã, ông đã giang tay như thói quen sau mỗi trận thắng. Thế mà đúng thời khắc quyết định thì cầu thủ ông tin yêu lại là người đá hỏng quả 11 mét.

Ông tiếc quả 11 mét tưởng như ăn chắc và tiếc cả những tình huống đá ra ngoài khó hơn đá vào thì bóng lại trôi đi rất xa.

Tướng Sự đã hiểu cuộc chơi này hơn ai hết và ông đã phòng rất nhiều nhưng cuối cùng thì đội ông vẫn gãy.

Gãy bởi trước Thanh Hóa các học trò ông ghi bàn dễ như thế nào thì với HA.GL lại “ăn chay”.

Tuổi 70 ông Sự có quá nhiều hỉ, nộ, ái, ố quanh vòng lăn của trái bóng.

Và ông hiểu hết nhưng biết chia sẻ với ai, bởi cuộc chơi nó như thế.

NGUYỄN NGUYÊN